Tôi tin ở lòng tốt và sự thay đổi

Dương Phương Hạnh Giám đốc Trung tâm Nghiên cứu Giáo dục Người Khiếm Thính (CED) Tổng thư ký Liên đoàn Khiếm thính Quốc tế (IFHOH) Chủ tịch Liên đoàn Khiếm thính Châu Á – Thái Bình Dương (APFHD) Tôi là một tình nguyện viên với vài chức danh bên trên. Không đáng để khoe đâu, vì công việc tình nguyện thôi, nhưng … tôi thật sự tự hào bởi mình đã được chọn để phục vụ, chia sẻ và học hỏi kiến thức, vượt qua mọi rào cản văn hóa, tôn giáo, sự phân biệt giáo dục Đông – Tây … Điều gì làm nên sự khác biệt này? Câu trả lời là “Tôi thích công việc tình nguyện”.
          Theo cá nhân tôi, ngoài việc hỗ trợ cho nhân viên của một tổ chức, hay tham gia làm từ thiện, công việc tình nguyện đơn giản là dành thời gian của mình, hướng dẫn một ai đó theo khả năng, trên tinh thần tôn trọng nhân cách, giá trị người yếu thế, hỗ trợ với trách nhiệm cao – giúp phải đến nơi đến chốn. Tôi nhớ mãi một lần, một nhân viên xã hội hỏi đường tới trường dạy trẻ khiếm thính ở Bình Dương giúp một phụ huynh. Tôi đã email hướng dẫn, đón xe buýt tuyến số mấy, tại đâu, tới trạm nào xuống, đi tiếp Honda ôm khoảng bao nhiêu tiền thì tới trường … Người nhân viên xã hội đã nói với tôi “Em cám ơn chị, em chỉ hỏi đường thôi, mà chị lại hướng dẫn em kỹ lưỡng vậy, còn cho em biết đi xe ôm khoảng bao nhiều tiền nữa, cám ơn chị.” Tôi hơi bất ngờ và ngộ ra, chỉ cần mất ít thời gian, nhưng lại giúp một người không phải bơ vơ vài tiếng đồng hồ. Đó là sự tình nguyện.

Một lần khác, tôi được nhờ hiệu chỉnh bài dịch cho một chương trình tập huấn “Can thiệp sớm” cho các giáo viên và phụ huynh, do một tổ chức quốc tế ở Mỹ dạy. Bài dịch của một tình nguyên viên Việt Kiều gồm hơn 70 slide. Bài được gửi khoảng 9g tối và mai có để kịp gửi cho giáo viên. Miệt mài xem tới gần 2g sáng, có tin nhắn “Em ơi, không cần dịch nữa, giáo viên bảo không cần, chị cũng mệt với bên này quá, xin lỗi em, thôi ngủ sớm đi. Chị cám ơn em nhé.” Giờ này mà sớm gì, may là dễ ngủ, khỏe quá, vẫn làm tròn trách nhiệm lại lời to vì được mấy slide đọc mở mang kiến thức. Tình nguyện vậy mà vui.

       Tôi thường xuyên tư vấn trực tuyến cách dạy trẻ cho giáo viên và phụ huynh ở khắp nơi tại Việt Nam. Công việc này hầu như chiếm gần 50% quỹ thời gian làm việc trong ngày của tôi, nhưng thấy phụ huynh hết lo buồn, biết được trẻ phát triển tốt, tôi thật sự thấy mình hạnh phúc. Nghĩ lại, không tốn thời gian vào việc này, tôi chắc gì có được niềm vui “Con em biết kêu ba, mẹ rồi chị, em mừng khóc luôn. Em cám ơn chị.” Tôi đã biết tin vào lòng tốt và sự thay đổi từ công việc tình nguyện.

Gần đây nhất, tôi biết được hai vợ chồng khiếm thính có ba con. Hai con đầu được hưởng chính sách gia đình nghèo, đứa em gái út thì phải đóng tiền học lớp 10, trong khi hai vợ chồng không có việc làm, gánh nặng cơm áo gạo tiền dồn vào con trai lớn 25 tuổi. Em đã học Bách Khoa năm thứ ba, nghỉ đi làm đã hai năm nay và mới thi sư phạm lại. Gia đình không có tiền đóng học phí, mẹ lại bị tai biến, thoát vị đĩa đệm, tiểu đường cấp cứu vào bệnh viện. Tôi tìm được mạnh thường quân giúp em gái đóng 1/3 học phí trước. Ngày em tới CED nhận học bổng, tôi không kiềm được nước mắt. Chính em đã dẫn theo em gái tới tìm tôi xin được học ngôn ngữ ký hiệu để về dạy lại cho cha mẹ mù chữ. Em rất thông minh và đôn hậu, biết chấp nhận hoàn cảnh hiện tại không hề than thở “Em cảm ơn cô rất nhiều, cảm ơn cô đã giúp đỡ gia đình em trong những lúc khó khăn này.” Nghe những lời của em, tôi hiểu, rồi mai sau em sẽ đem lòng tốt của mình để làm nên sự thay đổi khác, tôi tin thế.

Nếu có ai hỏi tôi "Bạn tìm thấy giá trị gì từ công việc bạn tình nguyện?" thì tôi sẽ trả lời “Cuộc sống của tôi có ý nghĩa hơn, hạnh phúc hơn, tôi thấy mình làm được điều nhân nghĩa nhỏ nhoi.”

Bài viết liên quan

IFHOH, I Love You !
Người khuyết tật cần những kỹ năng gì?

Bài đọc nhiều nhất

Thông báo

Video Clip