Hành trình phi thường của nữ cử nhân khiếm thính

Một cô gái phi thường

Nhìn lại quãng thời gian con gái của mình đã đi qua, chị Dương Thị Kiều Chinh chia sẻ đó là hành trình của rất nhiều nước mắt và sự nỗ lực. Chị còn nhớ như in cảm giác chết điếng khi bác sĩ thông báo đứa con chưa đầy một tuổi bị khiếm thính bẩm sinh độ 4 - độ sâu nhất của mất thính lực.Tiếp đó là chuỗi ngày chị đưa con đến trung tâm hỗ trợ phát triển giáo dục hòa nhập cho người khuyết tật để tập nghe, nói.

Nhìn đứa con còn nhỏ xíu cứ vài bữa lại bị viêm tai giữa vì phải đeo máy trợ thính liên tục, người mẹ rất đau lòng. Như cố bám víu để tìm một phép nhiệm màu, cứ nghe ai nói có thầy chữa được câm điếc là chị lại đưa con đi. Ra Bắc, vào Nam, hai mẹ con miệt mài trên những chặng hành trình cố tìm tia hy vọng dù là nhỏ nhoi nhất. Nhưng vô vọng!

Cô bé Hoàng Thy cứ thế lớn lên với chiếc máy trợ thính luôn kè kè bên tai. Vì nghe khó khăn nên phản xạ và khả năng ngôn ngữ của em rất hạn chế. Bởi vậy, suốt những năm học phổ thông, không ít lần Thy bị bạn bè hiểu lầm vì nói không rõ, hay nói câu đơn nên bị hiểu thành ra lệnh cho bạn. Nhất là giai đoạn lên cấp III, bước vào lứa tuổi thay đổi tâm sinh lý, nhạy cảm, lại khó chia sẻ nên có những lúc em bị khủng hoảng tinh thần. “Vợ chồng tôi rất đau lòng, thương con, không muốn con phải vào trường câm điếc mà cho con học hòa nhập. Vì con chỉ khiếm khuyết khả năng nghe, còn đầu óc hoàn toàn bình thường. Thế nhưng, dù thế nào cha mẹ cũng chỉ cố gắng cho con vào được trường tốt, chứ không thể lấp đầy được sự trống vắng trong nội tâm con. Tất cả vẫn phải một mình con tự vượt qua”, chị Kiều Chinh ngậm ngùi.

Cô bé Thy đã rất kiên cường và nỗ lực. Dù nắng hay mưa, em chưa từng bỏ một buổi học nào. Mỗi ngày, Thy đều đến lớp sớm, ngồi bàn đầu. Máy trợ thính chỉ giúp em nghe “tiếng được, tiếng mất”, Thy phải kết hợp nhìn khẩu hình để hiểu một phần bài giảng của thầy cô. Sau mỗi buổi học, em mượn vở bạn để chép lại bài. Suốt 12 năm phổ thông, cô bé Thy chưa từng biết đến giờ ra chơi, vì trong khi các bạn nghỉ giải lao thì em ngồi trong lớp cần mẫn chép lại bài của những tiết học trước. Kể cả buổi tối hay cuối tuần, em cũng cặm cụi đọc, chép, tìm tòi cho đến khi hiểu được bài mới thôi. Để đi trên hành trình của một người bình thường, cô bé phải nỗ lực gấp nhiều lần bạn bè cùng trang lứa.

Ngay từ mẫu giáo, Thy đã bộc lộ niềm đam mê vẽ bất tận, em có thể vẽ bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu. Suốt những năm cấp I, II, Thy luôn nổi trội ở môn vẽ, liên tiếp đạt giải vẽ cấp thành phố. Cô Lê Thị Cẩm Hương - chủ nhiệm lớp 12 của Thy ở Trường THPT Nguyễn Trãi (Q.4) - nhớ lại: Ấn tượng đầu tiên về Thy là cô học trò ít nói nhưng khuôn mặt sáng với đôi mắt to tròn luôn nhìn thẳng vào người đối diện như để tiếp thu hết những điều muốn nghe, muốn khám phá. “Báo tường của lớp chào mừng ngày Nhà giáo Việt Nam do mình Thy đảm nhiệm trang trí đã đạt giải Nhất khối 12. Thy vui lắm vì sự đóng góp của mình cho phong trào của lớp. Sau này, tôi cũng gặp không ít học sinh hòa nhập như Thy nhưng cô bé để lại trong tôi nhiều ấn tượng nhất”, cô Cẩm Hương chia sẻ.

Trái tim đặt ở đâu, kho báu ở đó

Với niềm đam mê vẽ, Thy đã ấp ủ và chủ động chọn chuyên ngành thiết kế đồ họa. Bước vào môi trường đại học, sinh viên chủ yếu tự học, tự nghiên cứu, nhưng Thy rất siêng năng, chưa từng bỏ một buổi học nào. Em cũng mạnh dạn trao đổi, xin thầy cô hỗ trợ và nhận được sự giúp đỡ nhiệt tình của các thầy cô Khoa Truyền thông - Thiết kế. Trong đó, có cô Hoàng Thị Cúc Phương, người trực tiếp hướng dẫn em làm đồ án tốt nghiệp. “Nếu không phải là cô Cúc Phương thì không biết có ai đủ kiên nhẫn để tuần nào cũng kiểm tra tiến độ làm bài của chúng em, góp ý từng bạn, nhắc nhở thời hạn hoàn thành”, Thy nói với sự biết ơn.

Hay thầy Đào Đức Khôi, còn được các sinh viên yêu thương gọi bằng cái tên “bố Khôi” cũng hết lòng hỗ trợ cô sinh viên khiếm thính. Theo thầy Khôi, đối với các môn học về nghệ thuật nói chung, năng khiếu là một yếu tố quan trọng. Thiết kế đồ họa (còn gọi là thiết kế truyền thông thị giác) cũng vậy, năng khiếu giúp người học tiếp thu kiến thức nền tảng và từ đó sáng tạo ra những ấn phẩm đồ họa mới hơn, hấp dẫn hơn. Riêng với Thy, một cô bé sinh ra đã không có được sự bình thường. Song bù lại, Thy có năng khiếu, sự đam mê và kiên trì trong quá trình học.

Nhớ ngày đầu trong môn học cơ bản mỹ thuật thiết kế, thầy Khôi thấy một nữ sinh ngồi lắng nghe chăm chú hơn các sinh viên khác rất nhiều. Kết thúc buổi học, Thy gặp để nhờ giảng lại một số vấn đề chưa hiểu, lúc đó thầy mới biết em bị khiếm thính. Sau đó, cứ có gì chưa hiểu là Thy chủ động nhắn tin cho thầy để hỏi, và thầy luôn tận tình hỗ trợ em bằng những nội dung ngắn gọn kèm hình ảnh thực tế. Kết thúc môn học, điểm số của Thy đứng trong tốp những bạn khá giỏi của lớp. Với những môn khác cũng vậy, Thy luôn hỏi những gì mình chưa hiểu, về bố cục, màu sắc, cách đặt chữ và kiểu chữ sao cho phù hợp, hỏi về ý tưởng và phát triển ý tưởng…

“Được đứng lớp có những sinh viên đam mê học tập là một niềm vui lớn của đời giáo viên. Tôi nhớ một câu trong tác phẩm tuyệt vời Nhà giả kim (của Paulo Coelho): “Khi trái tim con đặt ở đâu thì kho báu của con ở đó’’. Thy đã đặt trái tim của mình, sự đam mê và khao khát vào nghệ thuật thiết kế đồ họa thì tôi tin rằng, dù có khó khăn em vẫn sẽ thành công”, thầy Đào Đức Khôi nói.

Thy cho biết em đang nỗ lực rèn luyện kỹ năng giao tiếp, nghe nói trôi chảy hơn để có thể tìm được công việc đúng chuyên môn mình yêu thích. Trong tương lai, khi đã giỏi nghề, em mong có cơ hội truyền đạt, dạy nghề cho các bạn yêu thích thiết kế, các bạn có hoàn cảnh khó khăn, khuyết tật như em. 

Nguồn: https://www.phunuonline.com.vn/hanh-trinh-phi-thuong-cua-nu-cu-nhan-khiem-thinh-a1470215.html

Tin trong và ngoài nước liên quan

NGÀY QUỐC TẾ NGƯỜI KHUYẾT TẬT 03/12
CHÀO MỪNG NGÀY NHÀ GIÁO VIỆT NAM (20/11/1982 - 20/11/2021)

Bài đọc nhiều nhất

Thông báo

Video Clip